Nguyễn Hoàng

HÀ NỘI CHIỀU CUỐI THU




 
Ta lững thững khoác tay người
Những vạt nắng cuối thu lẽo đẽo theo sau hình như thầm ghen tị
Thầm nghe trộm những ngọt ngào thủ thỉ
Người đánh rơi vào làn gió heo may trong lúc khoác tay, đầu nghiêng nhẹ bờ vai.
 
Ta thoáng nghe tiếng xào xạc vật nài
Từ những chiếc là khô sắc vàng đã nhợt nhạt
Ôi mùa thu xin cứ buồn man mác
Đừng bỏ đi để lại mình ta tím ngắt đông về. 




Người đã khoác tay đi bên ta bao mùa đam mê
Mà chiều nay có khác chi đâu sao tự  nhiên giống như đứa trẻ
Ta và người hòa lẫn dòng người vừa tan chiều lễ
Phố Nhà thờ câu kinh cầu còn líu ríu những bước chân.
 
Người và ta lặng lẽ bước như đôi tình nhân
Quên mọi ưu tư để bình yên như mặt hồ Hoàn Kiếm
Nào một, hai, ba, ngàn, triệu những lọn sóng lăn tăn ta cùng nhau đếm
Và chợt ánh mắt yêu thương nhìn nhau lấp loáng, mơ hồ.
 
Ta và người khoác tay nhau chiều nay tiễn mùa thu
Người nói bâng quơ chắc mùa thu không cùng ta ở lại.
Ta hiểu rằng chẳng tháng năm nào qua đi mà còn giữ lại mãi
Những ảo ảnh đắm say, nguy nga lộng lẫy những lâu đài.
 
Tiếng chuông nhà thờ thổn thức đổ một, hai…

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 28 tháng 10 năm 2014

Bình luận về Bài thơ "HÀ NỘI CHIỀU CUỐI THU"